TÌM VỀ NGUỒN CỘI

Cây có cội, nước có nguồn

Làm người phải nhớ ông bà tổ tiên

Đây có lẽ là truyền thống lâu đời và tốt đẹp của người Việt Nam, điều đó được thể hiện qua văn hóa thờ cúng ông bà tổ tiên, các lễ hội để bày tỏ lòng hiếu kính, biết ơn nguồn cội.

Song song đó, người Việt có vô số các sự tích và câu chuyện ghi lại những giai thoại về sự khai sinh con người và dân tộc Việt Nam như Lạc Long Quân – Âu Cơ, Sự tích bánh chưng bánh dầy, Nỏ Thần An Dương Vương,…Thế nhưng, cho đến ngày nay, phần lớn các câu chuyện dân gian này vẫn được truyền lại qua hình thức kể chuyện và mang tính thần thoại chứ không có bất cứ tài liệu hay sử sách xa xưa nào kí thuật lại. Vì sao lại như vậy?

Trong sách Truyền đạo 1:11 chép “Người ta chẳng nhớ các đời trước, và các đời sau những người đến sau cũng sẽ chẳng nhớ đến nữa.” Kinh Thánh cho biết rằng, con người thường rất mau quên, và khả năng ghi nhớ của họ có nhiều sự giới hạn, vì vậy phần lớn chúng ta ghi nhớ những gì đang xảy ra trong hiện tại, hoặc một vài sự kiện trong quá khứ. Thông thường, chúng ta chỉ có thể ghi nhớ những sự kiện liên quan tới cha mẹ hoặc ông bà chúng ta, còn những kí ức về đời ông cố, ông sơ, ông tổ,…thì ít ai nhớ đến hay nếu có chỉ biết cái tên cái họ.

Mỗi khi một thế hệ qua đi thì kí ức về đời trước lại bị mất đi, vì vậy thông thường để lưu lại kí ức người ta thường chép sử. Dù vậy, chiến tranh, sự thay đổi chế độ, việc di chuyển, lưu vong rày đây mai đó cũng khiến cho ít có tài liệu nào còn nguyên vẹn hay được lưu trữ.

Nhưng có một tác phẩm ghi lại lịch sử của nhân loại từ thuở khai sinh lập địa và đã được chép lại một cách cẩn thân, đồng thời lưu truyền qua nhiều thế hệ trải qua suốt chiều dài 4000 năm lịch sử cho đến hôm nay đó là Kinh Thánh (Holy Bible – Torah). Bất chấp những biến động trải qua các thời đại, Kinh Thánh vẫn được bảo tồn một cách kì diệu, và được dịch ra gần 3000 thứ tiếng trên khắp thế giới, chứa đựng câu trả lời cho mọi thắc mắc của nhân loại trong đó có câu hỏi “Đâu là nguồn cội của loài người”.

Kinh Thánh chép “Ban đầu Đức Chúa Trời dựng nên trời đất” (Sáng thế kí 1:1), và cho biết rằng Thiên Chúa đã dựng nên vũ trụ và thế giới này trong 6 ngày, và vào ngày thứ bảy, Ngài truyền lệnh mọi loài phải nghỉ ngơi. Từ đó, chúng ta có 1 tuần bảy ngày như hôm nay.

Con người được tạo dựng vào ngày thứ sáu và cũng là tạo vật cuối cùng mà Thiên Chúa tạo dựng, Kinh Thánh chép “Thiên Chúa dựng nên loài người theo hình ảnh của Ngài, Ngài dựng nên người nam và người nữ” (Sáng thế kí 1:27). Ngài tạo dựng chúng ta bằng cách “Lấy bụi đất nắn nên hình người, hà hơi sống vào lỗ mũi, thì loài người trở nên loài thọ tạo có linh hồn” (Sáng thế kí 2:7). Điều đó giải thích vì sao trong muôn loài, con người chúng ta lại khác biệt như vậy, chúng ta khôn ngoan, có tình yêu, khả năng phân biệt, chọn lựa và quyết định. Và trên hết, con người là tạo vật có linh hồn đời đời và tìm kiếm sự sống đời đời.

Sáng thế kí 3 cho biết rằng vì cớ con người không vâng lời Thiên Chúa, chống lại ý muốn Ngài, tiếp tục cố chấp trong tội lỗi nên hậu quả là bị đuổi khỏi sự hiện diện của Thiên Chúa. Từ đó, loài người càng ngày càng sa vào tội ác, đi đến chỗ mất đi bản tánh lương thiện giống Thiên Chúa, cuối cùng đi vào sự chết đời đời.

Ngày nay, sau nhiều thế hệ trôi qua, chúng ta không còn nhớ đến Thiên Chúa mà đổi sự vinh hiển của Ngài để thờ lạy các vật thọ tạo, nhưng trong thâm tâm, bạn, tôi và mọi người đều nhắc đến tên Ngài “Ông Trời ơi” (Thiên Chúa ơi) mỗi khi gặp khó khăn, đau khổ,…Niềm tin đó vẫn tồn tại sâu thẳm nơi linh hồn chúng ta, nó vẫn muốn tìm trở về với nguồn cội của mình.

Bạn có sẵn sàng quay trở về với Thiên Chúa, nguồn cội của nhân loại và vũ trụ này không?

TÔI MUỐN TIN CHÚA

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *